Monday, November 10, 2014

Học đàn guitar – nét đẹp bị lãng quên

Đã từ lâu, hình ảnh chiếc đàn guitar đã trở nên quá thân thuộc với bất kỳ thế hệ sinh viên. Nhưng theo bước chuyển mình ngày một hối hả và vội vàng của thời gian, dấu vết chiếc guitar trên giảng đường dần mất đi, thay vào đó là những nhóm, hội, câu lạc bộ sinh hoạt những bộ môn nghệ thuật được đánh giá là thời thượng và “theo mốt” hơn. 

Việc học đàn guitar giờ đây trở nên lỗi thời và dường như với nhiều người nó chỉ còn dành cho những chàng trai “quê mùa” với mái tóc bổ luống kiểu Đan Trường.

chơi đàn guitar

Trước đây, chỉ có những người học nhạc hay liên quan đến ngành nghệ thuật mới có cơ hội được tiếp xúc với các loại nhạc cụ, trong khi đó, đại đa số người dân bình thường vì cuộc sống đang còn khó khăn, hàng ngày còn đang chạy từng bữa ăn đâu có dư dả để nghĩ đến những đam mê tinh thần riêng của cá nhân mỗi người. Đàn guitar mộc mạc, rẻ tiền là thứ dễ dàng nhất mà ít ra họ có thể nghĩ tới để thoả mãn những niềm vui của mình. 
Thanh niên thời đấy còn ngô nghê lắm, họ tự mua  và tập học đàn guitar bằng cách đệm đàn cho người khác hoặc có thể cho chính họ. Âm thanh không chau chuốt, cầu kỳ, không có quá nhiều dụng ý thể hiện nhưng tràn đầy niềm vui và sự thoả mãn. Họ không học đàn guitar đệm hát ở những lớp đào tạo chuyên nghiệp, chỉ đơn giản là người nọ chỉ người kia, bảo cho nhau cách đặt ngón tay lên dây, dây đàn trầm đục thế nào. Dần dần, việc học đàn guitar trở thành một trào lưu, một nét văn hoá đẹp trên các giảng đường đại học, các ký túc xá sôi động. Tiếng đàn guitar mang theo những ước mơ, sự giãi bày, nỗi tâm tình của những chàng trai, cô gái xa quê khi bước chân vào cuộc sống phồn hoa chốn đô thị. Đẹp biết bao nhiêu hình ảnh người thanh niên trẻ ngồi trên hành lang ký túc, đánh từng nhịp theo bài ca vô danh được truyền tai qua bao thế hệ sinh viên. Thanh âm đẹp đó vang khắp dãy hành lang, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn của bao cô thiếu nữ tuổi đôi mơi và hoà tan trong khoảng đêm lấp lánh ánh sao.
Vậy nhưng, khi những toà nhà ngày một cao lên biến cả khoảng trời rộng ngày nào chỉ còn là những điểm đen lỗ chỗ, chẳng còn thấy hình ảnh chàng trai cùng chiếc đàn guitar giản dị đâu nữa. Thay vào đó là những sự tụ họp, những sự thể hiện với các trào lưu mới hơn: tụ tập bạn bè trên phố, thả mình trong những bản hip hop sôi động, lắc lư cũng những điệu nhạc dance trong các quán bar. Chẳng còn thấy những tốp tụm năm, tụm ba tập tành học đàn guitar; chẳng còn thấy những ánh mắt say mê nhìn theo nhịp chuyển động vô hình từ chiếc đàn ấy. Có lẽ chiếc đàn guitar không bóng bẩy, không màu mè nên chưa thể thích ứng ngay được với những thú vui văn hoá mới đầy biến hoá và nhiều sắc màu ấy. Để rồi, một ngày chợt đi ngang phố, bất chợt một giai điệu mộc mạc quen thuộc mà lạ lẫm vang lên đủ để ta nhớ về một thời xưa cũ với chiếc đàn nâu thân thuộc năm nào.

Và để rồi, ta vẫn mong chờ một ngày nào đó chiêc đàn mộc mạc ấy sẽ trở lại như một nét văn hoá đẹp đẽ trong cuộc sống.

Nội dung khác liên quan: